Sau ba năm đóng máy, “Vô Ưu Độ” bất ngờ tạo nên cơn sốt ngay khi vừa phát sóng, nhanh chóng leo lên vị trí dẫn đầu trên các bảng xếp hạng truyền hình Trung Quốc. Bộ phim được đánh giá cao nhờ nội dung kỳ ảo được xây dựng chặt chẽ, diễn xuất thực lực của dàn diễn viên và chiến lược truyền thông được triển khai bài bản. Việc phim ra mắt trong thời điểm “trống lịch” cổ trang cũng mang tới lợi thế về mặt cạnh tranh, giúp phim dễ dàng chiếm lĩnh sự chú ý của khán giả đại chúng.
Ngày 12/4, truyền thông Trung Quốc đồng loạt đưa tin Vô Ưu Độ – bộ phim cổ trang kỳ ảo kết hợp yếu tố huyền bí chính thức lên sóng. Sự trở lại của Vô Ưu Độ khiến công chúng không khỏi bất ngờ, bởi dự án từng đứng trước nguy cơ bị hủy bỏ hoàn toàn sau lùm xùm liên quan đến Tống Tổ Nhi. Tuy vậy, vượt qua giai đoạn khó khăn, phim được đánh giá cao ở cả nội dung lẫn diễn xuất, trở thành điểm sáng hiếm hoi của thị trường cổ trang Trung Quốc đầu năm 2025.
Sau ba năm đóng máy, Vô Ưu Độ bất ngờ tạo nên cơn sốt ngay khi vừa phát sóng.
THẾ GIỚI DỊ BIỆT VÀ HUYỀN BÍ
Lấy cảm hứng từ các truyền thuyết dân gian Trung Hoa, Vô Ưu Độ ghi dấu ấn với khán giả nhờ cách xây dựng thế giới kỳ ảo giàu trí tưởng tượng và huyền bí.Tác phẩm không đi theo mô-típ cổ trang thông thường, mà chọn pha trộn giữa màu sắc kinh dị, liêu trai, yếu tố trinh thám và lãng mạn, tạo nên bối cảnh kể chuyện đậm tính điện ảnh và hơi thở văn hóa.
Câu chuyện xoay quanh Cửu Tuyên Dạ (Nhậm Gia Luân) – một pháp sư sở hữu năng lực trừ tà và Đoàn Bán Hạ (Tống Tổ Nhi), cô gái có đôi mắt âm dương, mang khả năng nhìn thấy linh hồn. Cùng nhau, họ khám phá, đối đầu và giải mã những sự kiện siêu nhiên, qua đó phản ánh các mảng tối của thế giới con người bằng lăng kính huyền hoặc.
Phim lựa chọn cấu trúc kể chuyện gồm nhiều truyện ngắn độc lập, liên kết bằng tuyến truyện chính xuyên suốt. Cách triển khai này giúp nhịp phim duy trì sự lôi cuốn, nội dung cô đọng, đồng thời dễ tiếp cận với thị hiếu khán giả hiện đại.
Cửu Tuyên Dạ – một pháp sư sở hữu năng lực trừ tà.
Mỗi câu chuyện nhỏ trong phim vừa là cuộc đối đầu giữa chính và tà, vừa ẩn chứa những lớp thông điệp về vấn đề xã hội đương đại như sự cô lập, tổn thương tinh thần, tình thân tan vỡ và khủng hoảng bản thể… Đặc biệt, việc dành nhiều thời lượng để khắc họa tâm lý của các yêu quái – vốn thường bị mặc định là phản diện mang đến góc nhìn mới mẻ, gợi suy ngẫm về tính người qua lăng kính phi nhân loại.
Trong bối cảnh màn ảnh nhỏ Trung Quốc bị bão hòa bởi các dự án cung đấu và đại nữ chủ, Vô Ưu Độ xuất hiện như làn gió mới. Phim tránh lối mòn bằng cách xây dựng hệ thống thế giới riêng biệt, nhân vật có chiều sâu và cốt truyện ngắn gọn, súc tích.
Chuyển thể từ tiểu thuyết Bán hạ của Bán Minh Bán Mị,tác phẩm khẳng định vị thế nhờ việc khai thác kho tàng văn hóa dân gian và yếu tố siêu nhiên quen thuộc nhưng được xử lý mới mẻ.Câu chuyện mang tính bản địa hóa cao, gần gũi về tâm lý nhưng đủ xa lạ về bối cảnh để kích thích trí tưởng tượng. Chính điều này giúp Vô Ưu Độ dễ dàng chạm đến tầng sâu cảm xúc, tạo sự đồng cảm và tò mò kéo dài từ tập đầu đến những phút cuối.
Phim kết hợp yếu tố văn hóa dân gian và yếu tố siêu nhiên.
Nếu phải chọn một từ để miêu tả bộ phim này, thì đó là “đuối” – đuối ở kịch bản, đuối trong diễn xuất và hoàn toàn không đủ lực để chạm đến trái tim khán giả.
Phim Hàn mới chiếu đã bị chê tan nát cõi đời, nữ chính tốt nhất không nên mở miệng
Phim 18+ Hàn chấn động toàn cầu: Cảnh nóng thật khiến cả MXH chỉ trích, càng bị chê càng hot mới tài
Bom tấn đang khiến Lee Min Ho và Jisoo (BLACKPINK) bị chê tơi tả hot đến mức nào?
Kịch bản thiếu lửa, nhân vật thừa vai
Khởi đầu với một tiền đề tưởng như đầy hứa hẹn, Resident Playbook nhanh chóng rơi vào vũng lầy của sự nhạt nhòa đến khó tin. Bối cảnh của phim được xây dựng tại khoa Sản – Phụ khoa của bệnh viện Jongno Yulje, nơi bốn bác sĩ nội trú trẻ tuổi đối mặt với những thử thách trong hành trình trở thành những y bác sĩ thực thụ. Các nhân vật chính của bộ phim đều mang những đặc điểm thú vị: Yi Young (Go Yoon-jung), cô nàng “rich kid” từng bỏ học y khoa, quay lại bệnh viện với một khoản nợ khổng lồ; Pyo Nam Kyung (Shin Si Ah), người bạn học cũ chuyên cạnh tranh với Yi Young; Sa Bi (Han Ye Ji), cô sinh viên ưu tú nhưng mắc phải vấn đề giao tiếp xã hội, khiến cho cô đôi khi tạo ra cảm giác khó chịu cho bệnh nhân; và Jae-il (Kang You Seok), một cựu thần tượng Kpop từ bỏ hào quang để theo đuổi ước mơ làm bác sĩ trong một môi trường khắc nghiệt. Tưởng chừng như đây là một bộ tứ đầy màu sắc, với sự kết hợp của các tính cách khác biệt, có thể dẫn dắt người xem vào một hành trình trưởng thành đầy cảm xúc và sâu sắc – thứ mà nhiều bộ phim Hàn Quốc về ngành y đã từng làm rất thành công. Nhưng chỉ sau vài tập, Resident Playbook dần để lộ những khuyết điểm nghiêm trọng, khiến những kỳ vọng dần tan biến trong sự thất vọng.
Cách kể chuyện của Resident Playbook thiếu đi sự kịch tính và cao trào cần thiết, khiến khán giả không thể đắm chìm vào bộ phim như cách mà người tiền nhiệm Hospital Playlist từng làm rất thành công. Các tình huống y khoa, thay vì khắc họa được những áp lực, khó khăn và cảm xúc thăng trầm trong nghề, lại trở nên lặp đi lặp lại, thiếu điểm nhấn và sáng tạo. Những ca bệnh được xử lý gọn gàng, sạch sẽ đến mức vô cảm, như thể chỉ là cái cớ để kéo dài thời lượng thay vì đẩy nhân vật vào trạng thái thử thách hay biến cố. Những cuộc trò chuyện giữa các bác sĩ cũng không giúp khai phá được chiều sâu nội tâm hay mở rộng thế giới quan của từng cá nhân – chúng đơn thuần là những đoạn đối thoại vòng vo, dàn trải, không dẫn đến đâu, khiến mối liên kết giữa các nhân vật thiếu tự nhiên và không để lại ấn tượng gì rõ rệt. Hành trình "yêu nghề" – vốn được coi là chủ đề chính của phim – lại bị kể lại một cách vô hồn, thiếu hẳn sự khủng hoảng chuyên môn hay xung đột nội tâm đủ mạnh để đẩy nhân vật đến giới hạn cảm xúc, khiến sự trưởng thành trong họ trở nên hời hợt và khiên cưỡng.
Khán giả dễ dàng nhận ra rằng Resident Playbook thiếu hẳn những cú hích cảm xúc – điều kiện cần có để một bộ phim y khoa thực sự chạm tới người xem. Không có biến cố lớn trong nghề nghiệp, không có đối thoại nội tâm đủ sâu sắc, không có thậm chí một mối quan hệ cá nhân nào đủ bền chặt để giữ chân người xem theo dõi. Câu chuyện cứ đều đều trôi đi như một ca trực đêm kéo dài vô tận, không có tai biến, không có cảnh cấp cứu gấp gáp, không có giằng xé đạo đức hay phút giây sinh tử – tất cả những gì từng làm nên linh hồn của dòng phim bệnh viện. Đáng tiếc hơn, tuyến nhân vật phụ trong phim lại càng khiến tổng thể trở nên nhạt nhẽo hơn bao giờ hết. Những nhân vật vốn có thể góp phần làm giàu cho câu chuyện – từ các y tá, bác sĩ tiền bối cho tới bệnh nhân – đều được xây dựng như những cái bóng thoáng qua, không chiều sâu, không vai trò rõ rệt trong mạch phát triển nhân vật chính. Họ hiện diện chỉ để lấp đầy khung hình, chứ không đóng góp bất kỳ năng lượng hay ảnh hưởng cảm xúc nào đủ sức tác động đến không khí chung.
Sự xuất hiện của tiền bối Myeong Eun-won (Kim Hye-in) – nhân vật phản diện duy nhất của phim nhưng lại được triển khai một cách gượng gạo và khó chịu. Nhân vật này hiện diện như một khối năng lượng tiêu cực vô cớ, không có động cơ rõ ràng, không có tiến triển hay chiều sâu tâm lý. Những lần cô xuất hiện đều khiến nhịp phim chùng xuống, tạo ra cảm giác khó chịu cho người xem mà không hề giúp câu chuyện tiến triển theo hướng nào đáng kể. Việc cố đưa vào một nhân vật "ác" theo công thức cũ kỹ, nhưng lại không thuyết phục được khán giả về tính cách lẫn mục tiêu của nhân vật, chỉ càng phơi bày sự bế tắc trong khâu kịch bản.
Một yếu tố khác, vốn được kỳ vọng sẽ làm tăng thêm chiều sâu cho bộ phim, chính là tuyến tình cảm giữa Yi Young và Do-won (Jung Joon Won). Đây được coi là một điểm nhấn quan trọng trong việc khắc họa mối quan hệ cá nhân của các nhân vật, nhưng thay vào đó, nó lại rơi vào tình trạng gượng gạo và thiếu thuyết phục. Mặc dù cả hai có những khoảnh khắc riêng tư, nhưng cảm giác “chemistry” giữa họ gần như không tồn tại. Những cuộc trò chuyện, ánh mắt trao nhau, hay những nụ cười đều thiếu một sự kết nối chân thật, khiến người xem không thể tin vào mối quan hệ này. Khi ngay cả những chi tiết nhỏ nhất như vậy cũng gặp phản ứng trái chiều, Resident Playbook cho thấy rõ rằng đôi khi, những công thức đã thành công trong quá khứ không thể cứ mãi áp dụng cho mọi tình huống.
Dàn cast non tay, nữ chính gây thất vọng trầm trọng
Dù được đặt nhiều kỳ vọng nhờ thương hiệu Hospital Playbook trước đó và xuất phát điểm là loạt teaser đầy cảm xúc, Resident Playbook nhanh chóng khiến khán giả hụt hẫng khi diễn xuất của dàn cast không thể nâng đỡ được một kịch bản vốn đã nhạt nhòa. Điều đáng tiếc là bộ tứ nội trú – những người lẽ ra phải mang đến năng lượng trẻ trung, đời thường và cảm xúc tự nhiên – lại bị đánh giá là thiếu cảm xúc, gượng gạo và thiếu sự ăn ý trong tương tác. Mỗi nhân vật đều có xuất thân và cá tính riêng, nhưng khi được thể hiện qua diễn xuất lại trở nên một màu, không để lại ấn tượng đặc biệt nào.
Đặc biệt gây tranh cãi là vai nữ chính Yoo Yi Young do Go Yoon-jung đảm nhận. Từng được kỳ vọng sẽ là "át chủ bài" của phần spin-off này nhờ sức hút từ loạt vai diễn trước đó (Alchemy of Souls, Moving), Go Yoon-jung lại gây thất vọng khi thể hiện một nhân vật nội trú thiếu chiều sâu, nét biểu cảm hạn chế và thường xuyên rơi vào trạng thái mơ hồ, đờ đẫn. Yi-yeong vốn được xây dựng là một "rich kid" có nhiều tổn thương, từng bỏ học y rồi quay lại với lý tưởng riêng – một dạng nhân vật rất cần sự tinh tế trong việc thể hiện mâu thuẫn nội tâm. Thế nhưng Go Yoon-jung lại chọn cách diễn quá an toàn, dẫn đến việc nhân vật của cô gần như không có sức sống: không đủ bướng bỉnh để gây tò mò, không đủ tổn thương để khiến người xem đồng cảm.
Các tuyến phụ như Nam Kyung, Sa Bi hay Jae-il cũng không khá hơn. Họ có những câu chuyện riêng, nhưng cách thể hiện lại không có sự chuyển biến cảm xúc đủ rõ rệt, khiến diễn xuất trượt dần vào trạng thái "đọc thoại theo kịch bản". Ngay cả những phân cảnh lẽ ra có thể làm bùng nổ cảm xúc – như khi đối diện với thất bại chuyên môn, nỗi đau mất bệnh nhân, hay mâu thuẫn trong nội bộ – đều bị xử lý qua loa, thiếu điểm nhấn diễn xuất và không khai thác được chiều sâu tâm lý.
Nam chính Jo Do Won là một trong số ít điểm sáng hiếm hoi về mặt diễn xuất trong Resident Playbook. Anh được khen ngợi vì phong thái điềm tĩnh, ánh mắt trầm ổn và cách xử lý vai diễn nhẹ nhàng nhưng đầy duyên dáng. Trong những phân đoạn nội tâm hoặc các cảnh tương tác với bệnh nhân, nam diễn viên cho thấy sự tiết chế vừa đủ, tạo cảm giác nhân vật Do Won thực sự là một người bác sĩ đã từng trải qua nhiều thăng trầm trong nghề. Sự tự nhiên và tinh tế trong diễn xuất của anh trở thành điểm tựa cần thiết giữa một dàn cast phần lớn còn non tay.
Tuy nhiên, trái với diễn xuất ổn định ấy, Do Won lại gây ra nhiều tranh cãi về mặt hình ảnh khi đứng cạnh nữ chính Yi Young. Sự kết hợp giữa hai nhân vật này bị đánh giá là thiếu ăn ý một cách rõ rệt – không phải vì khoảng cách tuổi tác hay hình thức đơn thuần, mà nằm ở việc cả hai không tạo được bất kỳ sự cộng hưởng cảm xúc nào trên màn ảnh. Những tương tác giữa họ thiếu lửa, thiếu nhịp và thiếu luôn lý do để khán giả tin vào một mối quan hệ đang dần chớm nở. Càng về sau, khi kịch bản cố gắng đẩy mạnh yếu tố tình cảm với các cảnh “thân mật” hay lời thoại mang tính gợi mở, sự gượng gạo của cặp đôi này chỉ càng lộ rõ. Thay vì mang lại cao trào cảm xúc, họ lại khiến khán giả thấy xa cách, lạnh lẽo – như hai con người đang đóng vai yêu nhau, nhưng không thực sự có điều gì để kết nối.
Cách casting tưởng chừng táo bạo với dàn diễn viên mới đầy tiềm năng nhưng thiếu sự cân nhắc về tổng thể này một lần nữa đặt dấu hỏi cho định hướng của Resident Playbook: Liệu ê-kíp làm phim đã ưu tiên tính cá nhân của từng diễn viên, thay vì xây dựng một tổng thể hòa hợp về hình ảnh và cảm xúc?
Cú sảy chân đáng tiếc
Không ít khán giả thẳng thắn thừa nhận rằng những lần xuất hiện chớp nhoáng của dàn bác sĩ kỳ cựu từ Hospital Playlist như Ik-jun, Seok-hyung hay Song-hwa chính là những khoảnh khắc hiếm hoi khiến họ thực sự hồi hộp chờ đợi – một điều trớ trêu khi đây lại là khách mời, chứ không phải trung tâm của câu chuyện. Những gương mặt quen thuộc ấy, chỉ cần xuất hiện vài phút cũng đủ để tạo nên sự kết nối cảm xúc mạnh mẽ – điều mà dàn nhân vật chính trong Resident Playbook còn đang loay hoay tìm kiếm sau cả một mùa phim.
Rõ ràng, Resident Playbook đã bỏ lỡ một cơ hội vàng để trở thành một tác phẩm độc lập thực sự hấp dẫn và đáng nhớ. Thay vì tự tin khai phá một hành trình mới với màu sắc riêng, bộ phim lại quá mải mê tái hiện không khí quen thuộc từ Hospital Playlist – từ cách dẫn chuyện, nhịp phim đến những chi tiết tưởng chừng ngẫu nhiên nhưng đầy dụng ý – mà quên mất việc tạo dựng chiều sâu và cá tính cho chính mình. Đó là một sự lựa chọn an toàn, nhưng cũng đầy lười biếng. Thay vì mở ra một thế giới nội trú nhiều thử thách và áp lực hơn, Resident Playbook lại khiến người xem ngập trong những đoạn hội thoại vòng vo, những tình huống được xử lý qua loa và một nhịp điệu kể chuyện đều đều đến mức ru ngủ. Bộ phim hoàn toàn có thể trở nên khác biệt – nếu mạnh dạn dấn sâu vào những xung đột nghề nghiệp gai góc hơn, nếu cho phép các nhân vật va chạm, tổn thương và trưởng thành một cách chân thật, thay vì giữ họ an toàn trong những khuôn mẫu quá hiền lành.
Và hơn hết, nếu ê-kíp làm phim thực sự hiểu rằng điều khiến khán giả yêu Hospital Playlist không chỉ là bối cảnh bệnh viện, những bản nhạc cũ hay vài lần chạm mặt giữa các bác sĩ – mà là cảm xúc chân thực, là những nhân vật sống động, đầy cá tính nhưng cũng đầy khiếm khuyết, là một tinh thần nhân văn thấm đẫm vào từng câu thoại và từng lựa chọn sống còn. Những thứ ấy, tiếc thay, Resident Playbook mới chỉ mô phỏng lại được lớp vỏ bề mặt – còn cái lõi cảm xúc bên trong, thì phim chưa từng thực sự chạm tới.
Holy Night giống như một món ăn có nguyên liệu tốt, công thức ổn, nhưng cách nấu lại chưa tới.
10 nữ thần mặt mộc đẹp nhất Hàn Quốc: Song Hye Kyo xếp thứ 2, hạng 1 nhan sắc thắng đời tuyệt đối
Xuất hiện cảnh hôn dở nhất phim Hàn, cặp chính ghét nhau nhưng bị ép đóng tình nhân đấy hả?
5 phim Hàn về mẹ xuất sắc nhất 5 năm qua: Hay phát khóc, không xem hối hận cả đời!
Holy Night: Demon Hunters (Đêm thánh: Đội săn quỷ) là bộ phim hành động – huyền bí do Lim Dae-hee đạo diễn, kể về hành trình trừ tà của nhóm "Holy Night" gồm ba thành viên: Bau (Ma Dong-seok) – người đàn ông dùng nắm đấm để đối đầu ác quỷ, Sharon (Seohyun) – pháp sư có khả năng cảm nhận và trục xuất tà linh, và Kim Gun (Lee David) – phụ tá công nghệ hỗ trợ các nhiệm vụ. Nhóm này hoạt động như một tổ chức tư nhân chuyên nhận các “ca trừ tà” thuê. Một ngày, bác sĩ tâm thần Jung-won (Kyung Soo-jin) tìm đến nhờ họ giúp đỡ khi em gái mình – Eun-seo (Jung Ji-so) – bắt đầu có dấu hiệu bị quỷ ám. Khi điều tra, nhóm phát hiện ra một giáo phái tà đạo đang âm thầm thực hiện nghi thức triệu hồi ác quỷ để xâm chiếm thế giới con người. Hành trình của họ dẫn đến một cuộc đối đầu căng thẳng, nơi không chỉ sức mạnh thể chất mà cả lòng tin, kiến thức huyền học và sự kết nối giữa các nhân vật sẽ quyết định thắng bại.
Nắm đấm của Ma Dong-seok không còn tác dụng
Ẩn sau lớp vỏ kinh dị pha chút giễu nhại, Holy Night khởi đầu như một cuộc đi săn quái vật đầy tiềm năng: một nhóm thợ săn đối đầu với thế lực siêu nhiên trong bối cảnh u ám, vừa đủ bí ẩn để khơi gợi tò mò, vừa đủ hài hước để tạo cảm giác dễ tiếp cận. Thế nhưng, khi bước sâu vào mạch truyện, bộ phim dần bộc lộ sự hời hợt trong cách dẫn dắt. Thay vì đẩy mạnh kịch tính hay khơi gợi cảm xúc, Holy Night lại trôi qua một cách nhạt nhòa — thiếu cao trào, thiếu điểm nhấn và đặc biệt là thiếu lý do để người xem thực sự bận tâm đến hành trình mà các nhân vật đang theo đuổi.
Sự hụt hơi ấy càng hiện rõ trong các cảnh hành động – vốn là đặc sản quen thuộc gắn liền với cái tên Ma Dong-seok. Vẫn là phong cách "giải quyết mọi vấn đề bằng nắm đấm", vẫn là những cú ra đòn mạnh mẽ và dứt khoát đặc trưng của anh, nhưng khi lặp đi lặp lại trong một bộ phim không có nền kịch bản đủ chắc để nâng đỡ, mọi thứ nhanh chóng trở nên đơn điệu. Dù Holy Night không thiếu đầu tư kỹ thuật — một vài phân đoạn được xử lý slow-motion chỉn chu, cắt dựng mượt và phối hợp hành động khá nhịp nhàng — nhưng tất cả chỉ dừng lại ở mức "được", không đủ bứt phá để trở thành điểm sáng. Những ai từng theo dõi loạt phim The Outlaws, The Roundup, hay gần đây là Punishment sẽ dễ dàng nhận ra: đây đơn giản chỉ là một phiên bản nhẹ ký hơn, ít tính bạo lực hơn và thiếu đi sự bùng nổ từng làm nên thương hiệu của Ma Dong-seok.
Việc lạm dụng cảnh đấm đá không chỉ làm mất đi nhịp điệu của phim mà còn khiến khán giả nhanh chóng rơi vào trạng thái mệt mỏi. Hành động — nếu không có ý đồ kể chuyện hoặc đổi mới hình thức — sẽ trở thành gánh nặng cho nhịp phim. Và đó chính là điều xảy ra ở Holy Night. Các pha đối đầu trong phim tuy tràn đầy năng lượng nhưng thiếu chiều sâu, thiếu biến hóa, và dần dà bị rút cạn sức hấp dẫn bởi sự lặp lại. Cảm giác như bộ phim cứ trượt mãi trong một chuỗi hành động được lập trình sẵn, không có điểm dừng, cũng chẳng có điểm nhấn.
May mắn thay, yếu tố hài hước đã phần nào giữ cho Holy Night không chìm hẳn vào sự nhàm chán. Những cú thoại duyên dáng, sự tung hứng giữa các nhân vật phụ và nhịp điệu nhẹ nhàng trong cách xây dựng tình huống đã góp phần cân bằng lại không khí. Dù không phải lúc nào cũng sắc sảo hay tinh tế, nhưng những khoảng nghỉ hài hước lại chính là yếu tố giúp người xem dễ dàng đồng hành với câu chuyện — nhất là khi phần kinh dị không đủ sức gây ám ảnh, còn hành động thì dần đuối sức. Đặc biệt, phiên bản phụ đề chiếu rạp tại Việt Nam đã làm rất tốt việc "nội địa hóa" tiếng cười, khiến các mảng miếng hài trở nên gần gũi và duyên dáng hơn với khán giả bản địa. Đây có thể xem là một điểm cộng hiếm hoi, khi phần hài không chỉ đóng vai trò giải trí mà còn góp phần giúp bộ phim dễ dàng hòa nhập vào thị hiếu văn hóa của người xem Việt — một lựa chọn tinh tế và thông minh từ phía phát hành.
Diễn xuất không đồng đều
Diễn xuất trong Holy Night tạo nên một mặt trận khá chênh vênh: người thì thăng hoa, kẻ lại mờ nhạt đến mức dễ bị lãng quên. Giữ vai trò gần như chủ chốt trong phim — hai thợ săn đồng hành cùng nam chính do Seohyun và Lee David thủ vai — không để lại nhiều dấu ấn. Seohyun, dù được trao khá nhiều đất diễn và xuất hiện như một trong những trụ cột của nhóm, lại trở thành mắt xích yếu nhất. Không thể phủ nhận ngoại hình nổi bật của nữ diễn viên, xong những biểu cảm gượng gạo và cách gồng mặt trong nhiều tình huống đã khiến màn trình diễn của cô thiếu tự nhiên, đôi lúc còn gây khó chịu. Có cảm giác như Seohyun đang cố diễn hơn là thực sự sống trong nhân vật — và điều đó khiến khán giả khó lòng kết nối.
Tuyến vai của cô vốn được xây dựng để tạo cảm giác "cool ngầu", nhưng lại thiếu chiều sâu và sức sống cần thiết để bật lên giữa một thế giới hỗn loạn của quỷ dữ và thợ săn. Không chỉ Seohyun, Lee David cũng không khá hơn khi vai diễn của anh thiếu điểm nhấn và gần như trôi tuột trong nhịp phim. Cả hai, dù nỗ lực, vẫn không thể thoát khỏi cảm giác bị lu mờ — không chỉ bởi kịch bản thiếu ưu ái mà còn bởi chính phong độ diễn xuất chưa tới.
Trong khi đó, Ma Dong-seok vẫn là trung tâm lực hút quen thuộc, dù lần này sức hút ấy có phần nhạt màu hơn trước. Anh tiếp tục mang lên màn ảnh hình tượng cơ bắp, bất khả chiến bại và giải quyết mọi việc bằng nắm đấm — thứ mà khán giả đã quá quen thuộc. Có thể nói, Ma Dong-seok không cần cố gắng nhiều để làm tròn vai, nhưng cũng chính vì vậy mà vai diễn lần này khó lòng tạo ra sự khác biệt đáng kể. Anh đủ sức giữ nhịp cho phim, đủ lực để kéo khán giả ra rạp, nhưng chưa đủ mới để làm người xem nhớ lâu.
Điểm sáng hiếm hoi — và có lẽ là điểm sáng rực rỡ nhất của Holy Night — đến từ Jung Ji-so trong vai Eun-seo, cô gái trẻ bị quỷ ám. Giữa một dàn cast không mấy đồng đều, Jung Ji-so nổi bật nhờ khả năng kiểm soát cảm xúc tinh tế và biểu cảm giàu chiều sâu. Cô thể hiện một cách thuyết phục sự biến chuyển tâm lý từ bình thường đến ám ảnh, từ sợ hãi đến điên loạn. Từng ánh nhìn, từng nhịp thở của nhân vật đều được cô tính toán kỹ lưỡng, tạo nên một màn trình diễn nhiều tầng lớp và cực kỳ sống động.
Đặc biệt trong những cảnh cần bộc lộ nội tâm — như khi nhân vật bị dằn vặt bởi sự hiện diện của thế lực ma quái — Jung Ji-so không chỉ “diễn” mà như thể đang thực sự trải qua nỗi đau đó. Sự thay đổi trong giọng nói, cử chỉ vụng về, ánh mắt hoảng loạn nhưng đầy trấn áp… tất cả hòa quyện để tạo nên một nhân vật vừa đáng thương, vừa ám ảnh. Chính nhờ thế mà vai diễn của Jung Ji-so không chỉ cứu vớt phần cảm xúc cho toàn bộ phim mà còn khơi dậy được thứ cảm giác gai người mà phần kinh dị trong Holy Night lẽ ra phải làm được từ đầu.
Chấm điểm: 3/5
Holy Night giống như một món ăn có nguyên liệu tốt, công thức ổn, nhưng cách nấu lại chưa tới. Bộ phim sở hữu một ý tưởng không tệ: đặt những thợ săn quái vật vào thế giới đầy rẫy ác linh để kể một câu chuyện vừa máu me, vừa hài hước — đủ để kích thích sự tò mò. Nhưng chính sự thiếu tiết chế trong các cảnh hành động và kịch bản thiếu kịch tính đã khiến tác phẩm dần trượt khỏi quỹ đạo ban đầu. Dù có những khoảnh khắc sáng giá từ diễn xuất đầy ám ảnh của Jung Ji-so hay những mảng hài nhẹ nhàng giúp "giải độc" không khí u tối, chừng đó vẫn chưa đủ để bộ phim trở nên đáng nhớ.
Tựu trung, Holy Night không phải là một trải nghiệm tệ, nhưng cũng khó để gọi là trọn vẹn. Nó là lời nhắc rằng một bộ phim hành động – kinh dị không thể chỉ sống bằng cú đấm hay máu me, mà cần cả nhịp điệu cảm xúc, sự thăng trầm trong câu chuyện và nhân vật đủ sức neo lại trong tâm trí khán giả.